Chủ Nhật, 19 tháng 5, 2013

VIẾT Ở NGÃ BA ĐỒNG LỘC*




Mười nữ chiến sĩ TNXP A4, B5, C552, Tổng đội TNXP 55 đang san lấp hố bom. Ảnh do Hoàng Văn Sắc, phóng viên TTXVN chụp 6/1968. Gần 20 ngày sau, 17 giờ 24/7/1968 các chị trở về lòng đất Mẹ. Đây là bức ảnh cuối cùng của tiểu đội. Bức ảnh đẹp về bố cục, đẹp về độ tương phản đen trắng, vừa cho ta thấy người thực, vừa cho ta thấy hai lần bóng các chị in hình dưới nước đáy hố bom.

Mười nén hương thơm viếng Các Chị tôi   

Những Người không sợ chết lại hóa thành bất tử
Những Người không sợ hy sinh đã viết nên Lịch sử
Trong số đó,
họ đang thanh thản ở Ngã Ba Đồng Lộc

Các Chị tôi đã hóa  thân trong khoảnh khắc
Hình phễu hố bom như chiếc nón khổng lồ đặt ngược
ôm trong lòng mình những người con của Nước
Không phải là chết mà Họ lại trở về Đất Mẹ

Mười Chị tôi ngày trở về còn rất trẻ
Tóc rất xanh và khuôn mặt rất xinh
Khát khao một ước muốn rất thường tình
Cả Tiểu đội gội đầu chung nồi bồ kết

Họ đã chết không phải là không biết sợ chết
Chỉ một lần sinh ra, ai chẳng ham sống cho  mình
Mười Con Người đều mong muồn yên bình
Lấy chồng, sinh con, sống vui bên cha mẹ

Điều giản đơn ấy tưởng chừng như có thể
Tổ Quốc lâm nguy, điều đơn giản ấy cũng lâm nguy
Khi Đất Nước cần, Họ tự biết phải làm chi
Dám chết để Non Sông không phải chết

Họ dám hy sinh cho giang sơn bất diệt
Nhưng chẳng kịp nghĩ nhiều về những việc xa xôi
San hố, lấp đường, việc đếm bom rơi
Đáng mấy việc mà kể công với Nước

Tôi đã thấy trên miệng hố bom quen thuộc
Mười Chị tôi đang thong thả gội đầu

                                              Ngã Ba Đồng Lộc 29/7/2007
                                                            Hạ Long 07/7/2011

                                                  NGUYỄN ĐÌNH THÁI

*Rút trong tập thơ LỬA THAN, NXB Hội Nhà văn 2012
                           

       

                                  A4 chiều nay ra quân lần cuối
                                  Mười bẩy giờ hai bốn tháng bẩy, năm sáu tám, Mậu Thân             
                                  Phút lâm chung, cả tiểu đội vẫn quây quần
                                  Chỉ duy nhất hố bom này không bao giờ san lấp nổi.

          (Trích bài thơ ĐỒNG LỘC TRƯA THÁNG BẨY - Nguyễn Đình Thái)             





                       
                  
                                                                        





Không có nhận xét nào: