Thứ Năm, 31 tháng 1, 2013

BIÊN CƯƠNG TỔ QUỐC


      Mùa xuân sắp về trên đất Việt. Chúng tôi lại nhớ các anh, những con dân của
 Tổ Quốc đang vì mùa xuân yên bình trên non sông gấm vóc đang cnh giữ một dải
 biên cương nơi đảo xa. Xin gửi các anh những lời yêu thương của một CCB, một
 đồng đội cũ của các anh. Bài thơ tôi trích từ trường ca "Bài thơ viết từ cảm xúc khi đọc một bài báo". Bài thơ trích này khi in trong tập thơ "Gửi nhớ Trường Sa", NXB Văn học 2012, biên tập viên đã đặt tên là "Biên cương Tổ Quốc".
                                                                                                                                        
Ngoài biển Đông có một phần thịt da con dân Tổ Quốc,
của linh hồn những chiến sỹ trên đảo nổi, đảo chìm giữa khơi xa
Tổ Quốc chính là lá Quốc kỳ anh lấy máu mình nhuộm thắm trên bãi đá Gạc Ma                                                                                                                        
Giặc có thể giết anh nhưng phần giang sơn này không thể mất.

Tổ Quốc là Mốc Chủ Quyền do tổ tiên
và chúng ta đang dùng đến cả máu xương xây đắp                                                                                          
Một trăm mười một kinh độ Đông,
năm lăm phút, năm lăm giây                                                                                                                                                                                   Vĩ độ tám phía Bắc,
ba mươi tám phút ba mươi
Sừng sững giữa Biển Đông trên quần đảo san hô Bão Tố.

Sa Vĩ ngoài này cũng địa đầu sóng gió
Tôi thức đêm nay nghe gió thổi tận Pò Hèn
Tiếng còi tàu lẫn tiếng quân reo “Sát Thát”  biển Vân Đồn
Có phải chiến thuyền “Soái” của Nhân Huệ Vương Trần Khánh Dư
                                                 đang neo ngoài Cửa Lục.

Biển Đông, Trường Sa đang mùa gió lốc
Các em hãy tựa lưng vào vững chãi gốc phong ba
Phía tay trái các em, nơi ấy có Nam Quốc sơn hà
Một trăm tám chục triệu cánh tay sẽ đan kết
                                   hành tấm khiên thép khổng lồ
                                                         chắn che cho quần đảo.

 Đất liền, hải đảo, biên ải. Suốt một dải
                                cương thổ Việt Nam đang gồng lưng chống bão
Những động thái này thành kỹ nghệ đã bốn nghìn năm
Nghệ thuật này đã cụ thể hóa thành văn,
ghi rành rẽ trong “Đại cáo Bình Ngô”, “Hịch tướng sĩ văn”,
                                                             Tuyên ngôn độc lập”…

 Kẻ kia chưa thuộc sử Nam ư? Thì nhắc cho nó biết
 đâu Đông Bộ Đầu, đâu Vạn Kiếp? Nhìn đấy Bình Than!
 Một dải ba lần cuồn cuộn sóng Đằng Giang
 Nó sẽ ngộ ra một điều thật giản đơn: Tại sao “tự cổ huyết do hồng”.

 Mỗi ngôi nhà cho đến mỗi dòng sông
 Nó có hiểu tại sao nhà và sông ở đây lại cùng chọn phương Nam
                                                        cho mặt tiền và hướng chảy?
 Kinh thành Thăng Long giặc bao phen đốt cháy
 mà sóng Hồng Hà bốn ngàn năm vẫn kiêu hãnh khải hoàn ca.

 Toàn vẹn lãnh thổ, lãnh hải, không phận Việt Nam có cả một phần

                      không thể tách rời: Trường Sa, Hoàng Sa                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                
  Thềm Tổ Quốc vươn dài nơi Biển Đông
 trùng trùng phong ba bão tố                                                                                                                                                                                                                         
 Cửa ngõ nhà ta, ao nhà của ta, của  nổi,
 của ta ta phải giữ                                                                                                                                                                                                                                  
 Cơ nghiệp này, giang sơn này, sông núi này
                       phải giao lại trọn vẹn không thể thiếu một tấc
                                                                cho vạn đại cháu con. 
                     
                                                                    Hạ Long 8/2012
                     (Trích trong tập thơ GỬI NHỚ TRƯỜNG SA-NXB Văn học 2012)

                                                                NGUYỄN ĐÌNH THÁI


                                                                                      

              

                                                                   
                                       

Thứ Ba, 29 tháng 1, 2013

CÓ MỘT GÓC AO THỜI THƠ ẤU



                                
          Trong tâm thức những người con xa quê đều lưu dấu những hồi ức một thời
          đã qua. Bài thơ "Có một góc ao thời thơ ấu"  (Trích trong tập thơ Lửa than -
          NXB Hội Nhà văn 2012) là một bài như thế
                       
                        Ta lại về góc ao con đầu ngõ
                        Mảnh gương trời thưở nhỏ của riêng ta
                        Vẫn đâu đây tiếng khỏa nước của cha
                        Vẫn thì thụp tay mẹ ta vỗ áo

                        Trái sung chín rơi vào hư ảo
                        Khoai nước giương ô cho gọng vó trốn nắng trưa
                        Lũ cào cào đạp trên lá như mưa
                        Chuồn chuồn ớt đóng cọc bè rau muống

                        Giàn mướp hương buông mình đu xuống
                        Hoa súng xòe tay che nắng lũ chuồn kim
                        Chú ễnh ương đạp bè muống nhảy lên
                        Lũ rô don giật mình, đuôi quẫy nước

                        Trắng phao câu, dập dềnh bè rau rút
                        Hoa khế trên cao nhuộm tím mặt ao con
                        Chim bói cá hình như ngủ quên
                        Mắt lim dim trên cọc giàn rau muống

                        Chân cầu tre thoáng vài con cà cuống
                        Cá quả dẫn đàn con yểu điệu lượn qua
                        Cây dành dành trắng xóa những chòm hoa
                        Cây vối xù xì sẹo thời gian trầm mặc

                        Quê hương ơi, thời gian dài dằng dặc
                        Lâu lắm rồi mới về lại góc ao xưa
                        Ta đầu trần thơ thẩn giữa nắng trưa
                        Chú bé thuở nào miên man vào mộng mị

                        Cái vô lý lại trở nên có lý
                        Nhớ ao xưa lại tưởng tượng đấy mà
                        Còn có gì đâu ở dưới chân ta
                        Nền gạch trắng trong ngôi nhà ngói đỏ

                        Mảnh ao con của ngày xưa bé nhỏ,
                        chỉ mãi còn niệm khúc trong ta
                        Chỉ mãi còn thoảng bóng của ngày qua,
                        dù vẫn biết lẽ đời thường dâu bể

                        Dù biết rằng chẳng có gì là không thể
                        Nhưng vẫn ước điều có thể, ao quê ơi!
                        Dù mai này vùng vẫy giữa biển khơi
                        Vẫn ước tắm lại một lần
                                                                 góc ao con
                                                                                   thời thơ ấu


                                                                     02h30 06/02/2012
  
                                                                  NGUYỄN ĐÌNH THÁI

                                                        (Rút trong tập thơ LỬA THAN-NXB Hội Nhà văn 2012)

ĐÊM NGỦ Ở QUÊ*


                         

                        Qua một năm mới lại về quê
                        Ngủ lại chốn xưa tuổi hoa niên lưu dấu
                        Ngai ngái nồng nồng thơm mùi chiếu đậu
                        Nhớ nôn nao ổ trấu bếp ngày xưa.
                        Miên man đêm những hoài niệm ngày thơ
                        Tôi sắp ngủ, bà chong đèn hạt đỗ
                        Mẹ chân trần bước đi thật khẽ
                        Ông thì thào:“Thằng bé đã ngủ yên”.

                        Làng quê nghèo. Nghèo cả giấc ngủ đêm
                        Rét cắt da. Ông cháu tôi nằm ổ trấu           
                        Bập bùng trong mơ, bà vẫn ngồi thổi nấu
                        Rạ chưa khô, khói giàn giụa mắt bà.

                        Hình như vừa chợt tới canh ba
                        (Tôi biết gì đâu), sáng mai bà bảo thế
                        Cha đi vó, nơm ở Đồng Sung, Đồng Dệ
                        Thức rét đêm, đang ngon giấc giữa ổ rơm.

                        Cả nhà ăn khoai, nhường “cậu cả” lưng cơm           
                        “Nhất anh tú”. Ông cười vui, nháy mắt
                        Cả gia đình dành những gì tốt nhất
                        Mong cho tôi học thật giỏi, nên người.

                        Rưng rưng trong lòng nhìn lũ em tôi
                        Đứa áo vá, đứa mặc thừa người lớn
                        Những thơ ngây, những hồn thánh thiện
                        Ám ảnh tôi cho đến tận bây giờ.
      
                        Tôi đã phụ lòng cha mẹ ngày xưa
                        Vài câu thơ mòn, dăm dòng văn sáo
                        Nhúm chữ ngô nghê đâu phải là cơm gạo
                        Mót mớ văn cùn đâu phải để tụng kinh.

                        Ngày mai, tháng ba, mười bốn. Thanh minh
                        Hình như đâu đây bập bùng sương khói
                        Hình như đâu đây phập phào tiếng nói
                         Hình như đâu đây mờ ảo dấu chân về.

                                                                 Làng Gọc 03/4/2012

                                                             NGUYỄN ĐÌNH THÁI

*Rút từ tập thơ LỬA THAN – NXB Hội Nhà văn 2012
                                                                                                                                                                                                           








Thứ Hai, 28 tháng 1, 2013

LỜI CHÀO CỦA CHỦ TRANG

                   
                 Năm cũ Nhâm Thìn sắp đi qua, năm mới Quý Tỵ sắp đến gần, Nguyễn Đình Thái xin gửi tới các bạn lời chào thân ái.
                 Thưa các bạn!
                  Tôi đã đi qua một chặng đường của cuộc đời và mới hồi hưu (trí lão) từ ngày 14/12/2012. Nhưng nhằm vào cái ngày đẹp nhất: 12/12/2012, tôi chính thức xin nghỉ. Sau khi hoàn thành mọi thủ tục hành chính (chuyển các loại giấy giới thiệu từ doanh nghiệp về lại làm công dân) thì bây giờ mới có thời giờ chăm chút cho trang blog LÃO NÔNG PHU mà trong thời kỳ lo sinh kế tôi đã xao nhãng không viết được.
                     Xin gửi các bạn bài thơ nôm na con cóc gọi là ghi dấu một chặng đường của cuộc đời tôi

                     KHÚC TẠM BIỆT

                     Mười tám tuổi sáu tháng thiếu một ngày đầy bẩy tháng
                     Tôi  đi làm sinh kế cuộc đời mình
                     Nắng mưa, sương gió, phong trần trong kiếp phận mưu sinh
                     Đằng đẵng ba sáu năm, một tháng, hai bẩy ngày trên đất mỏ.

                     Vinh, nhục, khó nghèo, tất bật lo toan, muôn vạn điều gian khó
                     Lòng tự dặn mình đói sạch, rách thơm
                     Dù áo phong phanh, dù thiếu lưng cơm
                     Vẫn ngộ ra lẽ “nhân chi sơ bản thiện”.

                     Với bằng hữu vẫn một niềm thân mến
                     Thủy chung, nhân ái như xưa
                     Chung ngọt bùi, chia nắng, sẻ mưa
                     Bạn bè ơi, hãy dìu tôi đi qua từng năm tháng.

                     Tôi chẳng có chi, chỉ trái tim trong sáng
                     Một đôi câu thơ, xin hãy lắng nghe tôi
                     Dù mai sau cách biển, ngăn khơi
                     Vẫn nhớ mãi thuở chúng ta là đồng nghiệp.

                                                                               18h 35 14/12/2012
                                                                           NGUYỄN ĐÌNH THÁI