Thứ Ba, 25 tháng 6, 2013

NHỊP RIÊNG NÀY CHO TA





Ấu thơ một thời
Phơi ngửa lá bàng non
Đàn bướm lượn vòng hoang dại
Lưng nhễ nhại, chiều loang mây tái
Ba vạn sáu ngàn ngày trôi veo
Trăng trong veo thoắt trăng nhăn nheo
Nhện giăng mùng.
Vườn xưa, đom đóm lạ.
Lông mày cong cài then trưa nắng lóa
Ngực trống quân nhưng nhức thì thùng

Bộn bề cuối trời
Lá trầu vàng úp xấp .
Vị cay nghẹn cuống thâm
Ngó sen dấu tận đáy đầm
Nhớ teo lòng mà không dám gặp
Kiếp người gang tay. Cuồng vó ngựa phi
Chưa nếm ngọt đời.
Đời đã nhạt đi.
Vậy mà hoa sáng nay vẫn hương .
Lại có nàng thả lời vấn vương.
Áo xanh chủng chẳng xuân .
Canh ba thức giấc ướt đầm lá dâu.

Chàng màng hỏi về đâu
Đầu sông buồm xa vuốt gió.
Cuối chuông thỏ non ăn cỏ
Rượu bồ đào chưa chạm đã say
Cà cuống chết không tàn vị nồng cay .

Sáng 31/12/2012
Nguyễn Hiếu
( báo Văn nghệ 22/6/2013)

Không có nhận xét nào: