Thứ Năm, 14 tháng 3, 2013

THỜI CHÚNG TÔI ĐÃ SỐNG


                                                                                                  
                                                    
                                                        Đâu đây trong xanh ngát Trường Sơn
                                                       Thoảng trong gió lời những người từng sống. 

                                            Cái thời mà chúng tôi đã sống
                                            Chưa hẳn là đã đẹp lắm đâu
                                            Chưa thể là để hậu thế noi theo
                                            Nhưng chắc hẳn ta không hề hổ thẹn.

                                            Cái thời ta trùng trùng hành quân ra trận
                                            Những con đường và những dòng sông
                                            Những ngọn núi, rừng xanh và những cánh đồng
                                            Cũng loang lổ đầy mình, oằn lưng trong bom đạn.

                                            Cái thời mà giản đơn, rõ ràng kia thù, đây bạn
                                            Người đớn hèn, kẻ hai mặt, lũ tâm địa hiểm sâu
                                            Khi pháo đài bay gieo cái chết trên đầu
                                            Không có chỗ đứng cho bọn người hèn hạ.

                                            Khi giang sơn với chúng tôi là tất cả
                                            Thì một chút máu xương có nghĩa lý gì đâu
                                            Vì một nét S cong trên đồ bản địa cầu
                                            Ta ôm khẩu AK vì danh xưng cho Tổ Quốc.

                                            Thì kia, từ Sa Vĩ Hải Ninh đến Cà Mau rừng đước
                                            Xương ta trắng, máu ta hồng
                                            Mồ hôi ta mặn chát biển Đông
                                            Đấy là xương, máu, mồ hôi của những người không sợ chết.

                                            Thời đã qua chưa hẳn cái gì cũng là đúng hết
                                            Nhưng chuẩn mực bao giờ cũng chỉ một mà thôi
                                            Cao cả - yếu hèn, anh hùng - đê tiện phải chia rõ, rạch ròi
                                            Thang phẩm giá phải vạch bằng vết máu.

                                            Thời ta sống chẳng có gì phải giấu
                                            Sau lưng mẹ hiền, ta lau vụng nước mắt thôi
                                            Ta tòng quân, mẹ lặng lẽ mỉm cười
                                            Ta biết lắm, mẹ gồng mình trong đau cười lặng lẽ.

                                            Thời ta sống là thời ta rất trẻ
                                            Ta mang trẻ trung lợp xanh ngát Trường Sơn
                                            Ta mang trẻ trung trong vắt những dòng sông
                                            Ta mang trẻ trung cho non tơ cỏ thành Quảng Trị.

                                            Thời ta sống, không có thời gian để đắn đo ủy mị
                                            Có đắn đo chăng là sống ra sao, chết phải thế nào thôi!
                                            Thì kia, trong Cổ thành vẫn khắc lại nụ cười
                                            minh chứng khiêm nhường cho thời ta đã sống.

                                            Chúng tôi mặc quân phục này và trên tay cây súng
                                            Không có chọn lựa nào chỗ đứng hay vị thế cho riêng mình
                                            Cái nghiệt ngã muôn đời, quy luật chiến tranh
                                            Rõ ràng lắm: Kẻ sợ chết không bao giờ được sống.

                                            Ngày còn trẻ, chúng tôi giản đơn, chẳng so đo nhiều lắm
                                            Chẳng đứa nào mơ sẽ tướng lĩnh hoặc anh hùng
                                            Có một điều này, hậu thế có hiểu không:
                                            Nhiều đứa chúng tôi chưa một lần dám cầm tay con gái.

                                            Thời đã sống, thời đã qua không ai có thể còn quay trở lại
                                            Nhưng chúng tôi còn trẻ lắm tuổi hai mươi
                                            Ai đến Trường Sơn hãy tươi những nụ cười
                                            Như những ngày, thời chúng tôi được sống.

                                                                                                         Khởi thảo 15/8/2012
                                                                                              Viết xong 01h20 18/8/2012

                                                                                                    NGUYỄN ĐÌNH THÁI
                                           


                                                                                       

                                           


                                         


                                            
                                           
                                           
                                           
                                       

Không có nhận xét nào: