Thứ Ba, 29 tháng 1, 2013

CÓ MỘT GÓC AO THỜI THƠ ẤU



                                
          Trong tâm thức những người con xa quê đều lưu dấu những hồi ức một thời
          đã qua. Bài thơ "Có một góc ao thời thơ ấu"  (Trích trong tập thơ Lửa than -
          NXB Hội Nhà văn 2012) là một bài như thế
                       
                        Ta lại về góc ao con đầu ngõ
                        Mảnh gương trời thưở nhỏ của riêng ta
                        Vẫn đâu đây tiếng khỏa nước của cha
                        Vẫn thì thụp tay mẹ ta vỗ áo

                        Trái sung chín rơi vào hư ảo
                        Khoai nước giương ô cho gọng vó trốn nắng trưa
                        Lũ cào cào đạp trên lá như mưa
                        Chuồn chuồn ớt đóng cọc bè rau muống

                        Giàn mướp hương buông mình đu xuống
                        Hoa súng xòe tay che nắng lũ chuồn kim
                        Chú ễnh ương đạp bè muống nhảy lên
                        Lũ rô don giật mình, đuôi quẫy nước

                        Trắng phao câu, dập dềnh bè rau rút
                        Hoa khế trên cao nhuộm tím mặt ao con
                        Chim bói cá hình như ngủ quên
                        Mắt lim dim trên cọc giàn rau muống

                        Chân cầu tre thoáng vài con cà cuống
                        Cá quả dẫn đàn con yểu điệu lượn qua
                        Cây dành dành trắng xóa những chòm hoa
                        Cây vối xù xì sẹo thời gian trầm mặc

                        Quê hương ơi, thời gian dài dằng dặc
                        Lâu lắm rồi mới về lại góc ao xưa
                        Ta đầu trần thơ thẩn giữa nắng trưa
                        Chú bé thuở nào miên man vào mộng mị

                        Cái vô lý lại trở nên có lý
                        Nhớ ao xưa lại tưởng tượng đấy mà
                        Còn có gì đâu ở dưới chân ta
                        Nền gạch trắng trong ngôi nhà ngói đỏ

                        Mảnh ao con của ngày xưa bé nhỏ,
                        chỉ mãi còn niệm khúc trong ta
                        Chỉ mãi còn thoảng bóng của ngày qua,
                        dù vẫn biết lẽ đời thường dâu bể

                        Dù biết rằng chẳng có gì là không thể
                        Nhưng vẫn ước điều có thể, ao quê ơi!
                        Dù mai này vùng vẫy giữa biển khơi
                        Vẫn ước tắm lại một lần
                                                                 góc ao con
                                                                                   thời thơ ấu


                                                                     02h30 06/02/2012
  
                                                                  NGUYỄN ĐÌNH THÁI

                                                        (Rút trong tập thơ LỬA THAN-NXB Hội Nhà văn 2012)

Không có nhận xét nào: