Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

LỖI HẸN BẰNG LĂNG

Nhà thơ Vương Trọng, quân nhân đang tại ngũ Hoàng Đồng Hới cùng tôi, CCB Nguyễn Đình Thái xin thắp nén hương tưởng nhớ các Liệt sĩ đã hy sinh vì Tổ Quốc. Bài thơ là của nhà thơ Vương Trọng. Bài viết là của quân nhân Hoàng Đồng Hới (Nick Fb: Xóm Rú). Tôi xin trân trọng gửi tới độc giả bài viết của đồng chí Hoàng Đồng Hới và bài thơ của nhà thơ Vương Trọng. Ngày kia 27/7 là Ngày Thương binh - Liệt sĩ. Nhân dân ta, non sông đất nước ta, những đồng đội, những CCB chúng ta sẽ tưởng niệm các anh trong niềm thương nỗi nhớ khôn cùng 



  • LỖI HẸN BẰNG LĂNG TÍM

    Giữa đỉnh mùa mưa, tầm tã trắng trời. Sáng nay chợt hửng, mình lại ghé thăm các anh chị. Nghĩa trang Liệt sĩ Đức Cơ nay được chỉnh trang quy cũ, khang trang. Cây hoa Bằng Lăng nhỏ và bài thơ “Lỗi hẹn Bằng Lăng tím” của bác Vương Trọng kề bên mộ chị Hoàng Thị Hoa không còn nữa, cảm giác thất vọng kiếm tìm cho mình nỗi nhớ nôn nao. Ngồi bệt bên thềm với bao câu chuyện ùa về, tất cả qua lời kể mà tâm trạng như người trong cuộc vừa mới hôm qua.
    Còn đó những ngày sau giải phóng. Chuyện về các Trung đoàn làm kinh tế từ miền Bắc xa xôi vào khai hoang xóa đói nghèo cho Tây Nguyên như vẫn còn bên tai. Ngày nối ngày, tháng tiếp tháng và năm lại năm, tuổi thanh xuân của các anh chị lấm lem đất đỏ, bom mìn. Thiếu lương thực, quần áo, thuốc men, nhiều trường hợp hy sinh vì Pôn Pốt, Fulro, vì sốt rét cùng bao cái chết bất ngờ như lũ, lốc treo tay. Đến bây giờ có mấy ai hay, biết bao cô gái đôi mươi của đồng quê chiêm trũng nằm lại nơi này, đổi cho những rừng cao su bạt ngàn xanh thẳm của hôm nay là bao linh hồn mãi mãi quây quần chốn đây giữa nhớ nhung vời vợi cố hương. Hẳn mai sau mấy ai còn nhớ “ông già Tháo”, vị phó tư lệnh già nua tay nắm vắt cơm khô ôm gốc cao su rũ lá mà mái đầu bạc phơ rung từng chặp khóc tiếc cho công sức chiến sĩ mình. Những con người như thế, như “già Tháo”, như bao nam nữ chiến sĩ của ông sẽ là huyền thoại, một huyền thoại mang hơi thở cuộc sống đọng trong lòng bao tiếng nói lương tri.
    Nhắc đến “Lỗi hẹn Bằng Lăng tím” của Vương Trọng lại nhớ về tất cả, lại thương nhớ đến nao lòng với chị Hoàng Thị Hoa, người thiếu nữ của làng quê Thượng Tiết - Đại Hưng - Mỹ Đức - Hà Tây đã nằm xuống khi tuổi đời mới chớm đôi mươi, trên môi vẫn mấp máy một lời sau cuối “Mẹ ơi, mẹ!”
    "....Nhớ lại lần em trốn giấc nghỉ trưa vượt qua khu rừng khộp
    Để hái cành hoa tím em yêu
    Nhưng xa quá, chẳng thể nào đến được
    Em chạy về nhanh cho kịp buổi làm chiều.
    Hoa bằng lăng, lời trối trăn em nhắc
    Đồng đội nhìn nhau, khóc
    Rồi khóc cúi nhìn em
    Tháng tám rồi, mùa hoa không còn nữa
    Chỉ có đây, một chùm quả nhỏ
    Em cầm mân mê, mân mê ...rồi tắt thở.
    Chỉ còn một tháng thôi
    Em được ra quân về với mẹ
    Thế mà không thể
    Hoa ơi!"
    --------------------------------------------------------------------------
    LỖI HẸN BẰNG LĂNG TÍM 

    (Chư Prông 2007 - Thân tặng Đại tá Trần Văn Khanh)

    Ba chục năm rồi em nằm lại Tây Nguyên
    Nghĩa trang Đức Cơ chang chang bia nắng
    Khói hương nhẹ, nước mắt người thì nặng
    Tan trời cao
    Thấm đất sâu
    Em nằm đây mà ta quá xa nhau
    Gọi không thưa, nhìn không thấu
    Đất ôm em đỏ tươi màu máu
    Mà mộ bia trắng đến rợn người
    Anh đứng lặng lần về ký ức.

    Một ngày đầu mùa mưa.
    Đất Chưprông, Đức Cơ
    Xôn xao đón mấy trung đoàn lính mới
    Có ngót ngàn lính nữ Hà Tây
    Làm trẻ trung cả núi rừng này
    Quân trang mới, tiếng nói cười tươi rói
    Ríu rít hỏi nhau qua thùng xe tải:
    - Đâu hoa Pơ lang?
    - Đâu chim Chơ rao, Pơ tốc?
    - Đâu nào, hoa tím bằng lăng?
    Đỡ nhau xuống từ xe Gas, xe Zin
    Những đôi má bầu bầu dưới vành mũ cối
    Theo tiếng còi, xếp hàng từng đại đội.
    Bữa ăn đầu tiên tù mù đèn đóm
    Từng mâm
    Ngồi xổm
    Bãi hoang
    Giấc ngủ đầu tiên thấm hơi rừng
    Nhớ nhà trùm chăn, thút thít
    Mắt đỏ, sớm mai thức
    Quê mình biết phía nào trông?
    Ngơ ngơ, ngác ngác
    Điệp trùng bốn phía rừng vây
    Rừng thì nhiều, loi thoi vài ngọn núi
    Khác núi Chùa Hương, chẳng giống Ba Vì
    Dáng cây lạ, lạ từ màu đất
    Hệt như son đỏ quạch dép, giày
    Tóc đen dài, da em mịn trắng
    Sống thế nào với núi rừng đây?

    Ba chục năm rồi em nằm lại Tây Nguyên
    Nghĩa trang Đức Cơ chang chang bia nắng
    Khói hương nhẹ, nước mắt người thì nặng
    Ơi Hoa, ơi Hồng...
    Tên các em nhoà đi trong nắng
    Hiện lên cánh rừng khai hoang
    Cao su già, hai em một gốc
    Rễ cây to, tay em thì nhỏ
    Gỗ cây cứng, mà tay em mềm
    Quê nhà chỉ quen việc nhẹ
    Làm thế nào kham nổi hỡi em?
    Xắn tay chặt, vẫn cánh tay con gái
    Cong người bẩy, vẫn eo thon con gái
    Sức mạnh tìm đâu ra?
    Bố ở xa, em trai ở xa
    Đồng đội nam cũng chẳng ở gần
    Có ai đâu mà cậy.
    Mồ hôi trơn cán búa công binh
    Mồ hôi rơi thấm đất bazan
    Phá sản Trần Lệ Xuân để lại
    Trơ ra như đá núi
    Biết hạt giống chờ mùa gieo vãi
    Bazan chờ mùa xanh
    Gốc cây già vẫn bám đất trụ lại
    Thương em bàn tay rộp phồng
    Quấn dẻ mười ngón mà đào, mà chặt
    Em xoay xở vẹo lưng, tức ngực
    Những gốc cây định mức
    Vẫn lầm lỳ thách thức
    Trong mồ hôi, nước mắt
    Trong nắng đổ, mưa rơi
    Nhớ lại những ngày thương lắm em ơi!

    Ba mươi năm rồi em về với đất
    Chưprông còn nhắc
    Trận mưa nghiêng ngả rừng khuya
    Tăng tích nước trút vào đầy võng
    Như nước cả trời
    Trút xuống một mình em
    áo quần, tóc tai như ngâm, như tắm
    Võng bạt tụt dây
    Em lăn xuống đất
    Làm bạn em chợt thức
    Trước cười
    Sau khóc
    Thương em co ro chịu rét
    Giữa rừng mưa không có áo quần thay
    Nhen lửa sưởi, khói nhoè củi ướt
    Em đứng run, răng va nhau cầm cập
    Bỗng nhớ sao rơm rạ quê nhà
    Bếp lửa ấm và bàn tay mẹ
    Phương trời biền biệt xa.

    Cơn sốt đầu tiên quật em trong chiều vác lồ-ô về dựng lán
    Mồ hôi đầm đìa trán
    Mà rét từ trong xương
    Núi Chư Ty, Phượng Hoàng
    Bỗng dưng nhìn nhợt nhạt
    Bỏ cơm chiều, leo lên võng bạt
    Đắp chăn, rung cả cây rừng
    Đặt xuống đâu nhờ bạn bè ủ ấm
    Lán chưa lợp đất chỗ nào cũng sũng?
    Đống cỏ gianh mới cắt còn tươi
    Em nằm run, mặt bừng bừng đỏ
    Phải chăng hồng cầu ra đi từ đó
    Để lại da vàng, môi thâm
    Mũi tiêm quy- nin chưa lui cơn sốt
    Đã áp- xe đỏ bầm
    Em chống gậy bước đi, cười mếu máo
    Dò dẫm bước về tay bê bát cháo
    Bạn bè ngồi mái lán lợp nhìn theo
    Mùi cháo thơm thức dậy bao cơn đói.
    Mấy tuần liền
    Bột mì ngào nước suối
    Luộc lên, đấy là cơm
    Gạo ít ỏi dành người sốt rét, bị thương.
    Rừng ở đây sao hiếm rau rừng
    Quanh quẩn chỉ đọt sắn
    Mít xanh
    Mào gà dại
    Đắng mồm, không tìm nổi quả chua
    Cơn sốt mấy lần quay trở lại
    Đâu rồi mượt mà mái đầu con gái?
    Chiều gội, tóc dính đầy lược chải
    Bần thần gỡ rối lòng tay
    Biết chẳng thể nào giữ lại
    Thôi đành để suối mang đi.

    Anh vẫn còn ở lại với em đây
    Nắng ngày hạ ngời xanh màu quân phục
    Anh mượn bóng mình che em phút chốc
    Như từng muốn che phần áo rách
    Phơi bày lỗ chỗ thịt da em.
    Những năm trời ta chật vật quân trang
    Tiêu chuẩn cấp một năm hai bộ
    Làm sao đủ với người đào gốc, chặt gỗ
    Cày cấy, gieo trồng?
    áo quần anh cũng vá chịt vá chằng
    Thiếu kim chỉ, nhựa cao su mà dán
    Rách rưới con trai là một chuyện
    Đào hố, chặt cây có thể cởi trần
    Nhìn các em vá víu thật đau lòng
    Cổ áo lộn ngoài vào trong
    ống quần quay sau ra trước
    Được vài bữa, lại rách xơ, rách tướp
    Còn chiều nào mà quay, lộn nữa đâu!
    Khéo tay kim chỉ cũng thừa
    Không tìm đâu ra vải làm mụn vá
    Chiếc mùi-soa cuối cùng đã cắt chia nhau.

    Mùa mưa ấy Tây Nguyên sao mà lạnh
    Phên lán thưa ào ạt gió rừng
    Ngày không sợ, chỉ lo đêm ngủ
    Quay phía nào cũng buốt sống lưng
    Một chiều tin vui cả khu rừng náo nức
    Xe quân nhu vừa chở về áo rét
    Lính con trai được phát áo "bà bô"
    Lính con gái lĩnh gì mà ríu rít?
    Rừng ChưPrông một chiều nở ngàn bông chuối đỏ
    Tối nhen ngàn bếp lửa
    Đêm ủ hồng ngàn giấc mơ
    áo mút đỏ mỗi em một chiếc
    Cả cỏ cây cũng thắm sắc cờ.
    Lạ kỳ sao áo mút
    ấm như lửa, mềm như da thịt
    Mặc vào tưởng được ai ôm
    Mặc vào thon eo, nở ngực
    Mặc vào muốn được soi gương
    Mặc vào như thành người khác.
    Chiếc áo cấp chống rét
    Mà sao đỏ đẹp đến ngỡ ngàng!
    Chỉ mặc thử cho bạn bè ngắm vuốt
    Rồi vội cởi ra xếp lại gọn gàng
    áo đẹp thế nỡ nào mặc ngủ
    Chỉ ấp iu đã ấm cả đại ngàn
    ấm giấc mơ một ngày nghỉ phép
    áo đỏ ơi, cùng em dạo đường làng.

    Mang khát vọng biến Tây Nguyên thành khu cây công nghiệp
    Nhưng cần cái ăn nuôi mình trước
    Phải trồng thêm khoai, đỗ, bí, bầu
    Lạc vàng hoa, ngô phun râu
    Củ sắn đội đất đai nứt nẻ
    Bữa ăn đã bớt dần kham khổ
    Môi bớt thâm, dáng đã bớt gầy
    Nếu có được quần đen và nón trắng
    Có nét làng quê kiểng n?i đây.

    Nhưng quê nhà tít tắp
    Máu đổ lại sát gần
    Những tưởng chiến tranh hết rồi từ hôm đắp đê Ba Thá
    Đơn vị em nghe tin giải phóng Sài Gòn
    Tung xẻng cuốc, ôm nhau khóc cười hể hả
    - Hoà bình rồi, hoà bình rồi!
    Chưa đầy tháng tuổi quân đã muốn về với mẹ
    - Hoà bình rồi, cần lính nữ làm chi?
    - Đơn vị vào Tây Nguyên làm kinh tế!
    - Lính mà, có lệnh là đi!.

    Dạo ấy lính mình thương vong sao lắm thế
    Vun gốc bí, lựu đạn nổ
    Đào sắn, mìn nổ
    Đi chặt lồ ô, bị phục kích
    Lính nữ chưa quen máu
    Hè nhau khênh bạn, gọi thất thanh
    Chất nổ ấy, găm lại từ chiến tranh
    Và khởi đầu cuộc chiến tranh biên giới
    Đạn pháo cầu vồng qua suối Ca Ma
    Lính Pôn Pốt luồn rừng cài mìn, bắn tỉa
    Rồi thế trận dàn ra hai phía
    Những điểm cao trở thành chốt lửa
    Giành giật, tiến lui
    Đất bazan thêm màu máu đỏ.

    Dạo ấy lính mình thương vong nhiều quá
    Đơn vị dành riêng một đại đội đóng quan tài
    Xưởng cưa là tên gọi
    Rừng Mooc- đen rền nhịp xẻ bi ai
    Gỗ hồng sắc, mạch cưa như máu đổ
    Mỗi lần em nhóm bếp run tay
    E ngại khi cho mụn cưa vào lửa
    Lưỡi cưa nấc trong từng mạch gỗ
    Em nghe như lời vĩnh biệt vọng về:
    - Mẹ ơi, ơi mẹ!
    - Mẹ ơi, ơi mẹ!
    Mẹ xa lắm, mịt mù phương bắc
    Tiếng gọi này chỉ núi rừng nghe.

    Hoa ơi!
    Anh vẫn còn ở lại với em đây
    Nghĩa trang Đức Cơ chang chang bia nắng
    Đất Chưprông hai năm, hai tháng, bảy ngày em sống
    Qua đói rách
    Qua sốt rét
    Qua đạn thẳng Phun-rô
    Qua pháo vồng Pôn Pốt
    Mà không qua được
    Một ngày tháng Tám em ơi!
    Em dậy sớm nấu cơm cho đại đội
    Việc quen làm đã tám tháng nay
    Lính xưởng cưa còn giấc say
    Đêm qua xẻ tận khuya
    Những mạch gỗ mùi còn khét lán
    Mụn cưa vun cao như những nấm mồ
    Rừng mịt mù mùa mưa
    Từ bếp ra, em lần từng bước
    Chiếc đèn khô bấc
    Lửa đã châm rồi như muốn tắt
    Em lên kho, quờ quạng tìm dầu
    Nghiêng can rót
    Và trời ơi
    Lửa, lửa!
    Can rời tay, dầu pha xăng tung toé
    Lửa bùng to, liếm vệt dầu loang
    Em thành bó đuốc cà- boong
    Chạy kêu thất thanh rồi đổ xuống sàn
    Đồng đội bốn bề lao vào dập lửa
    Cứu được kho mà không cứu được em.

    Nằm trong mền chăn ngún khói
    Em thì thào hai tiếng Mẹ ơi
    Mẹ xa quá, làm sao mà đến được
    Em đòi gặp cô Nguyên
    Tận Xê Chín, cô Nguyên không đến kịp
    Em đòi hoa bằng lăng
    Đồng đội khóc
    Nhớ lại lần em trốn giấc nghỉ trưa vượt qua khu rừng khộp
    Để hái cành hoa tím em yêu
    Nhưng xa quá, chẳng thể nào đến được
    Em chạy về nhanh cho kịp buổi làm chiều.
    Hoa bằng lăng, lời trối trăn em nhắc
    Đồng đội nhìn nhau, khóc
    Rồi khóc cúi nhìn em
    Tháng tám rồi, mùa hoa không còn nữa
    Chỉ có đây, một chùm quả nhỏ
    Em cầm mân mê, mân mê ...rồi tắt thở.
    Chỉ còn một tháng thôi
    Em được ra quân về với mẹ
    Thế mà không thể
    Hoa ơi!

    Đồng đội mặc cho em áo mút
    Chiếc áo mới nguyên, em cất đáy ba lô
    Hơn một năm qua
    Em để dành, như chưa hề mặc
    Bè bạn thương em nghẹn từng tiếng nấc
    Xưởng cưa xuất thêm một chiếc quan tài
    Tiễn em về với đất
    Chân núi Phượng Hoàng mỗi ngày một chật
    Ba ngàn liệt sĩ quanh em.

    Ngày chuyển em về nghĩa trang liệt sĩ Đức Cơ
    Nhiều thứ tan đi mà vẹn nguyên áo mút
    Là đốm lửa ký ức
    Sưởi em qua quạnh vắng núi rừng
    Là tín hiệu báo cho anh biết
    Chính là em, chẳng thể nào nhầm.

    Tròn ba mươi năm em về với đất
    Tây Nguyên từng mùa đổi khác
    Những đơn vị nhỏ nhoi khai hoang thời ấy
    Đã lớn lên, hợp thành một Binh đoàn
    Đói rách ấy đã lùi về quá khứ
    Thiếu thốn ấy chỉ còn trong chuyện kể
    Quanh chỗ em nằm, Đức Cơ hoá phố
    Đường Mười Chín phẳng căng mặt nhựa
    Cao su đơn vị anh trồng xanh tận suối Ca Ma
    Làng Nú, làng Tung xác xơ ngày ấy
    Ấm no tươi khuôn mặt từng nhà
    Gặp lại, bà con rơi nước mắt
    Ơn những người ngày đầu về mở đất
    Có tên em trong chuyện kể buôn làng...

    Ơi Hồng, ơi Hoa...
    Cành hoa ấy hôm nay anh không tìm thấy được
    Đã qua rồi mùa tím bằng lăng.

    (Vương Trọng- 5/2007)
    .


Không có nhận xét nào: