Cái bàn bỗng
rộng thêm ra
Ta ngồi chống
chếnh như là ngồi nghiêng
Chiều như bỗng
mãi dài thêm,
chỉ vì một nỗi
vắng em đó mà
Nỗi buồn như vỡ
vụn ra,
nửa chìm đáy
cốc, nửa ra hiên ngoài
Chiều buông nắng
xế đổ dài
Tán bàng, lại
ngỡ bóng ai ghé vào
Ngẩn ngơ tựa
giấc chiêm bao
Chiều buồn chưa
uống giọt nào đã say
13 h 5/7/2004
NGUYỄN
ĐÌNH THÁI
*Rút từ
tập thơ GƯƠNG THAN LẤP LÁNH – NXB Văn học 2011
1 nhận xét:
Thơ tình như bài này mới gọi là thơ tình : một bài thơ tình tuyệt bút
Đăng nhận xét