Những cánh rừng con gái một thời
Ở Sơn Lang,
những cánh rừng như thế
Ở Đăk Roong,
những mảnh rừng rất trẻ
Rừng trẻ
hơn những cô gái chưa chồng.
Làng đơn
thân lẻ bóng dưới tán rừng
Mỗi mảnh rừng
một mảnh đời con gái
Các chị già, rừng thì trẻ lại
Rừng hồi sinh trên
đất chết đioxin.
Những nàng xinh xinh,
con gái đất Hưng Yên
Những o nớ đến
từ Nghệ An, Thanh Hóa…(1)
Những
phơi phới xuân thì đi ươm cây xứ lạ
Phơi phới ước mơ về những cánh rừng.
Chiều ríu ran những
giọng nói chưa chồng
Vỡ vụn thủy tinh giòn tan cười
con gái
“Tiếng
quê tau, răng mi cứ nhại
Chừ… phạt
vạ mi phải hát mấy điệu chèo”
Điệu “Sa
lệch chênh” nghiêng ngả rừng chiều
Cô gái Hưng Yên bỗng buông chùng câu hát
Cả cánh
rừng vỡ òa tiếng khóc
Cố hương! Chao ôi, vời vợi trùng xa.
Giấu kín
phong thư em gái quê nhà:
“Người
yêu chị vừa hôm qua lấy vợ
Chị ơi,
đừng buồn nhiều, chị nhớ…
Chị mới
còn mười tám, đôi mươi thôi!”
Giấu kín
quặn đau trong gượng gạo nụ cười
Níu lấy
thân cây, cây đỡ người không gục ngã
Cây thì
biếc, người sạm đen đôi má
Cây yêu người, rừng
run rẩy hồi sinh.
Không phụ người, rừng ngút ngát tươi xanh
Cây phổng phao
thành cánh rừng con gái
Những cô gái không phổng phao trở lại,
bởi nước mắt, mồ
hôi vắt kiệt tưới rừng.
Thời
thanh xuân, má con gái thắm hồng
Thắm hồng ấy xanh vào vòm lá biếc
Tóc rụng
bao lần qua nghìn cơn sốt rét
Quờ tay
nhau tìm hơi ấm giữa đêm mưa.
Ngày ở Tây Nguyên đủ cả bốn mùa
Sáng xuân,
trưa hạ, chiều thu mát
Lán con
gái đêm về chung chăn đắp
Nhiều đứa nhớ quê, nhớ mẹ khóc rung
giường.
Chín
tháng mùa khô, chín tháng nằm rừng
Mùa mưa
lũ lại hành quân về “hậu cứ” (2)
“Biết thế
ni nỏ muốn về trong nớ
Ba tháng
ngồi không nhớ mẹ, nhớ rừng thêm”.
Biết là mùa
mưa gian khổ nhiều hơn
Nhìn xoong bo bo, quay đi ôm mặt khóc
Nhìn lũ
về, suối ngập tràn, sông chảy xiết.
Cháy cả
ruột gan: rừng có sao không?
Làng đơn thân, những cô gái chẳng lấy
chồng
Quay lại,
quay đi vẫn lưng ong con gái
Thèm quay
quắt một tiếng người khác phái
Nhớ nôn nao một
tiếng gọi : “Em ơi…!”
Làng đơn
thân, bao thân phận con người
Hồ nước
tưới cây, “… một mình em vượt cạn.
Vượt cạn ngay cả khinh khi ghẻ
lạnh
Vượt cạn
ngay cả nghị lực của chính mình…”
Những cô gái không bao
giờ lấy chồng
Cây rừng
kết phòng the mà không chú rể
Những
cánh rừng đang thì rất trẻ
Chỉ những đứa
trẻ “xin” là duy nhất đàn ông.
Ơi KBang, Sơn Lang, Đak Roong (2)
Ơi những
cánh rừng Tây Nguyên thăm thẳm
Rừng hoàn nguyên, cây
trẻ trung xanh thắm
Tôi chợt hiểu vì sao, lá
chát mặn trên môi.
02h 30 23/8/2012
NGUYỄN
ĐÌNH THÁI
CHÚ THÍCH:
* Nhân đọc bài báo “Những cánh rừng con gái” của nhóm tác
giả Thanh Toàn và Hữu Cường đăng trên
trang 7 chuyên đề An ninh – Xã hội, báo Nhân Dân cuối tuần, số ra ngày12/8/2012.
(1) Theo số liệu bài báo: Năm
1984 có gần 3000 cô gái từ miền Bắc và bắc Trung bộ được vận động, xung phong
về làm nhiệm vụ ươm cây, phát cỏ, trồng rừng tại Gia Lai trong số gần 5000
người.
(2) Nơi đơn vị đóng bản doanh. “Hậu cứ”: Cách dùng từ chỉ địa điểm đứng
chân của đơn vị tác chiến thời chiến tranh. Tác giả (phần thơ) coi công cuộc
trồng rừng cũng gian khổ, ác liệt chẳng kém những ngày đánh giặc.
(3) Những địa danh thuộc huyện
KBang (Gia Lai).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét