Có một chiều Tháng Tám, anh vắng em,
ly rượu tràn, không buồn đưa tay nhấc
Lá vàng rụng, vương trên mái tóc,
rớt xuống bàn, nỗi nhớ cong queo
Bao người qua, anh thơ thẩn trông theo
Chợt tiếng quen, giật mình xoay ghế lại
Tiếng dịu dàng của mấy cô con gái,
không phải em. Em ở tận nơi nao?
Thu úa vàng ở tít tận trời cao,
anh ngước mắt chạm cái nhìn vòm lá,
chợt chạm vào long lanh cái nhớ
Chạm vào môI, ly rượu rơi nghiêng
Chiều muộn dần, đợi mãi chẳng thấy em
Rượu hết rồi, lấy chi bầu bạn
Chén khô rồi, nhưng nhớ thì không cạn,
nỗi khổ nào bằng nỗi khổ chờ mong?
Em lỡ hẹn, để anh đợi
trông,
Rượu uống một mình say nghiêng, say ngả
Bất giác, đưa tay cầm chiếc lá,
thổi bay lên trời, anh thầm gọi: thu ơi…
16/8/2003
NGUYỄN
ĐÌNH THÁI
* Rút trong tập thơ GƯƠNG THAN LẤP LÁNH
NXB
Văn học 2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét