Tôi mua hai lon sim,
giá bốn nghìn
Tôi đưa em
cả tờ giấy bạc mười nghìn
đồng chẵn
“ Dạ thưa, xin chú, con
cảm ơn
Thế này thì mua được bốn đọi cơm
cho các em. Sáng tới giờ, hàng con
ế lắm!”
Tôi nấc nhẹ. Trái sim rừng nghẹn đắng:
“Thôi, chừng năm lon nữa, chú mua
cho
coi như đây là có chút quà,
tặng các cháu để thêm phần giấy
bút”
Tôi cười mà mắt cay, nhòe ướt
Em lanh chanh, hớn hở, ríu rít khoe,
nhìn đứa em cặp mắt đang tròn xoe:
“Tiền của chú tặng chị em mình đó”
Xót xa chưa, niềm vui nho
nhỏ
Tướp tứa lòng, tôi lặng lẽ
quay đi:
“Các con tôi dù có thiếu điều chi,
nhưng lâu lắm, cơm thì đâu thiếu”
Có một điều giản đơn, tôi hiểu
Miền Trung như người mẹ còn nghèo
Lũ trẻ thơ còn cơ cực sớm chiều
Đong hồn nhiên trong từng lon sim
tím
Tôi ngại ngần mỗi khi vào quán
Chợt nhận ra mình xa xỉ ly bia
Chợt nhẫn tâm khi kí ức ùa về,
hình ảnh bé bán sim chiều Ngã Ba
Đồng Lộc.
Ngã Ba Đồng Lộc
Thị xã Cửa Lò
29/7/2007
Đêm 04/10/2010
NGUYỄN ĐÌNH THÁI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét