Một mình ngồi đối mặt với đêm,
tôi muốn hóa thân làm ngọn lửa
Hai bàn tay xòe ra che gió,
chạm vào giá lạnh sương đêm
Chợt chạm vào rạo rực nơi em,
run rẩy nghe tim từng
nhịp đập,
chạm
vào ắp đầy vùng ký ức,
chạm
vào miền hoang tưởng mộng du
Chạm mơ hồ về cả những giấc mơ,
thương đắm đuối về câu dân ca cổ
Dải yếm đào buông rơi đầu ngõ,
Còn nồng nàn hơi ấm ngực ai?
Tiếng
gà gáy chạm vào ban mai
Chỉ hai người cũng làm nên canh
hát,
giọt sương đêm ướt nhòa khuông nhạc
Mải
mê quan họ, ngẩn ngơ người
Đã bao lần trăng tỏ, trăng vơi,
câu dân ca cũng khi đầy, khi
khuyết
Người ơi ở nơi nao, giờ có biết,
dải yếm đào tôi gửi lại làm tin!
13/2/2003
NGUYỄN ĐÌNH THÁI
Rút trong tập thơ GƯƠNG THAN LẤP LÁNH – NXB Văn học 2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét