MẸ ƠI!
Mùa mưa năm ngoái về làng
Giật mình nghe sóng Hóa giang xô bờ
Mẹ tôi lam lũ quê mùa
Xót xa ngồi đếm giọt mưa lưng giời
Mẹ cầu mưa xuống nhẹ thôi
Dảnh mạ còn bấy, cái chồi mỏng manh
Người thương đến cả khóm hành,
ngọn muống èo uột, mấy nhành khế non
Thở dài, Mẹ nói với con:
“Khéo đá cũng mòn, mưa quá đi thôi!
Năm kia đã mất mùa rồi,
chiêm này lạy Phật, liệu Giời có thương?”
Tôi đi cũng đã nhiều phương
Bàn chân cũng khắp nẻo đường thế gian
Mải vui, chẳng trải truân chuyên
Ham chơi, cạn nghĩ, lãng quên quê mùa
Học đòi Kẻ Chợ đong đưa
Nhiễm thói dối lừa. Tập tọng làm sang
Quên mình gốc gác trai làng.
Mỏi chân chùn gối, đánh đường về đây
Đừng vì con lớn ngần này,
xin mẹ hãy rút roi mây hiên nhà
Một roi mẹ đánh thay Cha
Chín roi Mẹ vụt giữ Gia phong mình
Mai con về lại thị thành
Xin chừa thói phép đành hanh học đòi
Con còn dại lắm. Mẹ ơi,
xin Người đi suốt cuộc đời với con
Cầu Giời mưa tạnh, gió êm
Để vui lòng Mẹ. Cho mềm lời ru
Con về nũng nịu trẻ thơ:
“Mười roi Gia pháp, bây giờ...con ngoan”
Chiều nay gió. Rét đại hàn
Mẹ ơi, mặc tấm áo con gửi về
Đường dài một nẻo thôn quê
Mùa mưa năm ngoái, con về... tắm con
02h25
13/02/2012
Sửa
lại: 11h55 15/02/2012
NGUYỄN ĐÌNH THÁI
(Rút trong tập thơ Lửa than NXB Hội Nhà văn 2012)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét