Lặng nhìn mắt Mẹ xa
mờ
Bàn tay níu lấy ban
thờ của Anh
Khói hương ngát tỏa
vây quanh
Thoảng nghe Mẹ gọi
tên Anh thì thầm
Ngoài kia nắng tãi
già sân
Mơ hồ thoáng nhẹ bước
chân lên hè
Chập chờn như giữa
cơn mê
Mẹ chợt thảng thốt:
“Con về ư con?”
Qua lâu rồi cảnh đạn
bom
Mà sao trong Mẹ vẫn
còn chiến tranh
Bao ngày mong ngóng
chờ Anh
Trắng đêm Mẹ vẫn thức
canh hiên nhà
“Chiến tranh từ ấy
lùi xa
Con không nhớ Mẹ,
quên nhà rồi sao?”
Giấc trưa tiếng gió
thì thào
Sẽ sàng tựa tiếng lao xao lay rèm
Mẹ ngồi níu bóng bên
thềm
Bàn chân vô định qua
miền hư vô
Đôi dòng lệ đục cạn
khô
Chỉ còn đôi mắt sương
mờ khuất che
Bỗng đâu đầu dốc
triền đê
Một anh bộ đội đi về
ngõ xưa.
14h 31 16/6/2012
NGUYỄN ĐÌNH THÁI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét