Qua một năm mới lại về
quê
Ngủ lại chốn xưa tuổi
hoa niên lưu dấu
Ngai ngái nồng nồng
thơm mùi chiếu đậu
Nhớ nôn nao ổ trấu bếp
ngày xưa.
Miên man đêm những hoài
niệm ngày thơ
Tôi sắp ngủ, bà chong
đèn hạt đỗ
Mẹ chân trần bước đi
thật khẽ
Ông thì thào:“Thằng bé
đã ngủ yên”.
Làng quê nghèo. Nghèo cả
giấc ngủ đêm
Rét cắt da. Ông cháu
tôi nằm ổ trấu
Bập bùng trong mơ, bà
vẫn ngồi thổi nấu
Rạ chưa khô, khói giàn
giụa mắt bà.
Hình như vừa chợt tới
canh ba
(Tôi biết gì đâu), sáng
mai bà bảo thế
Cha đi vó, nơm ở Đồng
Sung, Đồng Dệ
Thức rét đêm, đang ngon
giấc giữa ổ rơm.
Cả nhà ăn khoai, nhường “cậu cả”
lưng cơm
“Nhất anh tú”. Ông cười
vui, nháy mắt
Cả gia đình dành những
gì tốt nhất
Mong cho tôi học thật
giỏi, nên người.
Rưng rưng trong lòng
nhìn lũ em tôi
Đứa áo vá, đứa mặc thừa
người lớn
Những thơ ngây, những
hồn thánh thiện
Ám ảnh tôi cho đến tận
bây giờ.
Tôi đã phụ lòng cha mẹ ngày xưa
Vài câu thơ mòn, dăm
dòng văn sáo
Nhúm chữ ngô nghê đâu
phải là cơm gạo
Mót mớ văn cùn đâu phải
để tụng kinh.
Ngày mai, tháng ba,
mười bốn. Thanh minh
Hình như đâu đây bập
bùng sương khói
Hình như đâu đây phập
phào tiếng nói
Hình như đâu đây mờ ảo
dấu chân về.
Làng Gọc 03/4/2012
NGUYỄN ĐÌNH THÁI
*Rút từ tập thơ LỬA THAN – NXB Hội Nhà văn 2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét